Lược
sử Giáo xứ Kim Long
Nguồn :
http://gxkimlong.wordpress.com/
Trong bài văn bia mừng 100 năm, hai thánh tử đạo người Kim Long
(1861-1961), linh mục Nguyễn Văn Thích mở đầu với hai câu xác định
vị trí địa dư giáo xứ:
Kim Long phía hữu xuân kinh,
Bên cầu Bạch Hổ tre xanh một vùng.

Nguyễn Phúc tộc thế phả nói về Kim Long viết: Kim Long rộng răi,
cảnh trí xinh đẹp,kim-long (15) phủ chúa và các nhà quan lại lan ra
các làng chung quanh. Kim Long đă mang lại nhiều lợi ích cho nền
thương măi trong thời gian dài. Các thuyền buôn từ Hội An, Trung Hoa
ghé Thuận An đi dọc theo sông Hương lên Huế. Nhờ đó mà phẩm vật
người Ấn và Hoa (tơ sống, thuốc Bắc, bút ch́) đều được mang bán ở
Huế. Khách phương xa đến Kim Long không khỏi ngạc nhiên khi thấy
cảnh tượng huy ḥng của phủ chúa và các nhà quan lại (Nguyễn Phúc
thế tộc phả, NXB Thuận Hóa, Huế, 1995 tr. 125). Nay cảnh trên không
c̣n, chỉ là vang bóng của một vùng đất từng là phủ chúa. Trong thế
đất núi ṿng sông lượn, đẹp mà yên tĩnh đó, giáo xứ Kim Long ra đời.
Trong quá khứ, trước khi có nhà thờ đẹp, duyên dáng và kiên cố
như hiện tại, giáo xứ Kim Long và giáo dân đầu tiên họ này đă nuôi
dưỡng đức tin Công Giáo nhờ vào nhà nguyện bà Minh Đức Vương Thái
Phi, rồi pḥng nhà ông Văn Nết, người quản gia trong thành của Bà
Minh Đức sau khi bà qua đời, sau đó là nhà thờ dưới đời Đức cha
Sohier (B́nh) lúc ngài đặt ṭa giám mục ở họ Kim Long. Được biết,
nhà thờ sau kim-long (10)này nằm ở nơi khuôn viên, nay là nhà các nữ
tu giúp xứ, ở về phía tay phải của nhà thời hiện tại. Đây là nhà thờ
chính ṭa, lợp ngói đầu tiên của giáo phận Huế. Nhà thờ được linh
mục Phaolô Vơ Văn Thời cho phá để xây dựng cái hiện có.

Năm 1919, linh mục Phaolô Thời quyên tiền giáo dân, vẽ kiểu và
trông coi việc xây dựng. Cha vừa xây xong đến phần thân nhà thờ th́
đổi đi họ khác. Năm 1927, linh mục Tôma Trương Đ́nh Điểm đến nhận họ
và xây tiếp. Có thể v́ xây vội vă, nên tháp nhà thờ bị đổ về phía
trước, may không có ai bị tai nạn. Kế đó cha Kỳ ở một vài tháng,
không xây dựng ǵ nhiều. Rồi cha GB. Nguyễn Văn Hận đến coi xứ và
tiếp tục xây và khánh thành nhà thờ năm 1940 sau 21 năm khởi công
(1919-1940).
Trong quá tŕnh xây dựng, giáo dân Kim Long không phân biệt giàu
nghèo, thầy thông thầy kư đều tham gia chở gỗ, cát sạn để làm nhà
thờ. Phần mộc do hai anh em ông phó Hiền và thợ Em phụ trách. Công
thợ nề 4 hào 5, mộc 5 hào, thợ phụ 15 xu một ngày.kim-long (20) Kinh
phí xây dựng: 25.000 đồng lúc bấy giờ (theo linh mục Phaolô Lê Văn
Đẩu, cha sở họ Kim Long).
Linh mục Giuse Maria Nguyễn Văn Thích cho dời nhà cha sở bên kia
đường, phía trước nhà thờ vào bên phải và sau bia kỷ niệm 2 thánh tử
đạo người Kim Long: Gioan Đoàn Trinh Hoan và Anrê Trần Văn Trông,
gần nhà thờ và thuận lợi hơn lúc ngài làm cha sở Kim Long
(1946-1957).
Thánh đường Kim Long phảng phất nét cổ kính, trông gợi cảm và
hiền ḥa. Đặc biệt trước cổng vào nhà thờ nổi bật 4 trụ cao thẳng
vút, đứng chơ vơ giữa một khoảng đất quê cỏ tranh mọc khá cao. Trên
các trụ cột khắc các câu đối bằng chữ quốc ngữ, hàm súc ư nghĩa,
trong đó hai câu nói về đạo là sâu sắc như một tuyên tín, mang tính
nhân sinh mà sắt son:
Thuyền ngược nước xuôi đời khó xử
Trời nhào đất lộn đạo không lay.

I. Sự ra đời giáo xứ Kim Long và bà Minh Đức Vương Thái Phi
(1586-1648)
Theo nhà nghiên cứu Phạm Đ́nh Khiêm, bà Minh Đức gia nhập đạo vào
năm 1625, do Cha De Pina[2] rửa tội tại Trà Bát (Quảng Trị), với tên
thánh là Maria Mađalêna. Sau bà theo hoàng tộc vào Phước Yên (1626),
rồi Kim Long (1635) huyện Hương Trà. Sinh năm 1568, bà là phi cuối
của chúa Tiên Nguyễn Hoàng, và trải qua bốn đời chúa: chúa Tiên
Nguyễn Hoàng, chúa Săi Nguyễn Phúc Nguyên, chúa Thượng Nguyễn Phúc
Lan, chúa Hiền Nguyễn Phúc Tần. Bà là thân mẫu của ông hoàng Nguyễn
Phúc Khê. Nhà bà từng dùng là nhà giảng, bà can thiệp xin chúa cho
đất dựng nhà thờ, giúp đỡ giáo sĩ và che chở cho giáo dân rất nhiều
(Nguyễn Đắc Xuân, Chuyện các bà trong cung Nguyễn, T.2, NXB Thuận
Hóa, Huế, 1994 tr. 75-87).
Như vậy, vào năm 1635, tại vạn Kim Long sau này là giáo xứ Kim
Long, có một nữ giáo dân hoàng tộc đến sinh sống. Trong thời sinh
tiền, bà là chỗ dựa cho những người mới trở lại đạo. Cha Đắc Lộ cho
biết: “Gương sáng và uy tín của bà là lợi khí rất mầu nhiệm làm cho
nhiều người ngoại giáo trở lại và làm cho những bổn đạo mới chịu
phép Thánh tẩy được vững ḷng giữ đạo” (Alexandre de Rhodes, Divers
Voyages et Missions du P.Alexandre de Rhodes en la Chine, et autres
royaumes de l’Orient, avec son retour en Europe par la Perse et
l’Arménie, Paris 1653, trích lại theo nhà nghiên cứu Phạm Đ́nh Khiêm,
Minh Đức Vương Thái Phi). Nhà nguyện của bà từng là nhà thờ của họ
đạo Kim Long trong tương lai. Sau bao nhiêu khó khăn vẫn đứng vững.
Nhà nguyện này tồn tại được 10 năm (1635-1645) th́ bị ông Hoàng tử
Khê, con ruột bà đốt phá. Lư do một số quan lại thấy các thừa sai
ngoại quốc lui tới nhà bà trong đó có Cha Đắc Lộ[3] là người giỏi
toán và thiên văn. Họ nghi ngờ bà nhờ Cha dùng phong thủy t́m huyệt
đạo để con ḿnh tiếm ngôi. Để đánh tan dư luận xấu đang h́nh thành,
ông Hoàng Khê đă đi đến thái độ trên. Đứng trước vụ việc này, bà bỏ
nhà đi lang thang, mất hồn mất trí trong tám ngày, van trời kêu đất.
Nghe tin, cha Đắc Lộ đang ở Hội An, ra kinh đô nhưng không dám lên
mà ở tạm tại phố Thanh Hà gần Bao Vinh. Bà và một số giáo dân xuống
đấy thăm. (Stanislao Nguyễn Văn Ngọc & Giuse Nguyễn Văn Hội, Lịch sử
Giáo phận Huế, bản đánh máy chữ, 1994 tr. 20).
Năm 1648, bà Minh Đức qua đời. Có thể nói, cả giáo đoàn Thừa
Thiên chịu thiệt tḥi lớn. Giáo xứ Kim Long non trẻ mất một tông đồ
giáo dân nhiệt thành.
Trong thời gian đầu đầy khó khăn, bà Minh Đức cộng tác đắc lực
với các thừa sai, đặc biệt với cha Đắc Lộ để xây dựng họ Kim Long.
Những quan lại phục vụ phủ chúa, các gia nhân và dân thường là những
người đầu tiên trở lại đạo. Bà từng giữ di vật của hai vị tử đạo
Inhaxiô và Vinh Sơn (15-07-1645) và một miếng vải thấm máu hai ngài
(St. Nguyễn Văn Ngọc & Giuse Nguyễn Văn Hội, sđd, T.1, tr. 14).
Theo cha sở Phaolô Lê Văn Đẩu, th́ nhà nguyện bà Minh Đức có thể
nằm trong khuôn viên này là ngoại từ đường của Nguyễn Phước tộc (?).
II. Giáo xứ Kim Long và cha Đắc Lộ (15/03/1591 – 16/11/1680).

Ngày 12/10/1624, một số thừa sai Ḍng Tên cập bến Cửa Hàn trong
đó có cha Đắc Lộ, một vị linh mục có lắm duyên nợ với họ Kim Long
sau này. Ban đầu cha học tiếng Việt với Linh mục De Pina, Alexandre
de Rhodessau đó với cậu bé xứ Quảng. Có thể nói hai người dạy cho
nhau một Pháp một Việt Nam. Cả hai đều thông minh và học ngôn ngữ
của nhau một cách nhanh chóng và hiệu quả. Sau sáu tháng, cha Đắc
Lộc ngồi ṭa cho xưng tội và giảng thuyết được. C̣n cậu bé th́ mến
vị Linh mục, theo đạo và lấy luôn tên ngài Raphael Rhodes. Lần đầu
tiên cha Đắc Lộ trở lại Huế là vào tháng 02/1640, sau 10 năm ở Macao
dạy học. Nhờ quen biết ông thị trưởng người Nhật, cha và ông cùng ra
Huế gặp chúa thượng Nguyễn Phúc Lan (1635-1648). Cha biếu chúa đồng
hồ mặt khắc chữ Hán. Lần này cha được chúa cho ở lại kinh đô ba mươi
lăm này (35 ngày). Cha tạm trú tại nhà bà Minh Đức, giảng dạy và rửa
tội được 54 người trong đó có một nhà sư và một số hoàng tộc. Có thể
họ là những giáo dân đầu tiên của họ Kim Long sau này.
Lần ba (01/1642) cha Đắc Lộ đi với một thương gia Bồ ra Huế, cũng
yết kiến chúa và dâng lễ vật để lấy ḷng. Chúa cho ở lại trong đền.
Ngài giải thích toán cho chúa, đêm lẻn ra ngoài gặp giáo dân tại nhà
tư, dạy giáo lư và ban các phép bí tích.
Tháng 06/1644, c̣n nghe nói cha từ Quảng B́nh vào kinh đô Kim
Long được chúa cho ra vào phủ cách dễ dàng. Nhưng không thấy đề cập
số người trở lại đạo.
Nhưng rồi một sự cố xảy ra: cha Đắc Lộ bị tàu tuần thám của chúa
bắt gặp, khi cha cùng một số thầy trên một chiếc đ̣ đang xuôi sống
ra Quảng Trị. Đây là thời buổi chiến tranh giữa Trịnh-Nguyễn. Cha bị
nghi và bị dẫn vào Kim Long. Sau đó bị mang gông và áp giải vào Đà
Nẵng (05/1645). Lần này Cha nhận lệnh không được trở lại, nếu không
tuân, sẽ bị xử tử. Thế là Cha Đắc Lộ lặng lẽ rời xứ Nam một cách
vĩnh viễn. Theo cha nói, cha chỉ rời bằng thân xác, c̣n tâm hồn vẫn
ở lại. Có lẽ hồn ngài ở lại với họ Kim Long nhiều hơn cả nơi ngài đă
sinh ra biết bao giáo dân về mặt tôn giáo.
Trong bài “Những người Âu đă thấy Huế Xưa: Linh mục A. de
Rhodes”, L. Cadière cho biết chính cha De Rhodes đă viết từ Huế với
âm “ê” khép kín đầu tiên và được t́m thấy trong cuốn “Hành tŕnh và
Truyền giáo”: “Thành phố mà vua ở gọi là Kehue (Kẻ Huế); triều đ́nh
rất đẹp, và các chúa th́ nhiều; phục sức lộng lẫy nhưng các dinh thự
không tráng lệ v́ đều làm bằng gỗ, tuy vậy, cũng rất tiện nghi và
khá đẹp nhờ các cột được chạm trổ tinh vi”. (L. Cadière, “Những
người Âu đă thấy Huế (Les Européens qui ont vu le vieux-Huế: Le P.de
Rhodes”, BAVH tập 1915, tr. 242).
Theo cha Cadière, thành phố hay kinh thành mà cha Đắc Lộ mô tả ở
trên là Kim Long với chính dinh của chúa Thượng c̣n gọi chúa Săi
Nguyễn Phúc Lan (1635-1648 v́ chúa cho dời phủ chúa từ Phước Yên vào
Kim Long (Huế) năm 1636).
Được biết cha Đắc Lộ viếng dinh này nhiều lần và ở lại đây nhiều
ngày vào năm 1640, tháng 2 năm 1642, lễ Lá năm 1644 và sau lễ Phục
sinh 1645 nhưng bị giữ trong phủ cho đến lúc bị trục xuất, xuống tàu
vĩnh biệt xứ Huế ngày 17/06/1645 (L. Cadière, bđd, tr. 223). Bến tàu
nói ở đây là bến sông gần cung điện của chúa ở chợ Kim Long ngày
nay. Và đây là cảnh vĩnh biệt giữ cha Đắc Lộ và giáo dân Kim Long:
“Lính kéo tôi đi khắp các đường của thành phố này, ḷng con chiên
đau khổ vô hạn, họ theo tôi đến tận con tàu, và khi thấy tôi đă vào
trong, có người c̣n theo tôi trên bờ cảng và có kẻ đă chèo đ̣ theo
tôi đến vài hải lư cách cảng”. (A. de Rhodes, Hành Tŕnh và Truyền
Giáo, L. Cadière dẫn nơi bđd, tr. 227).
Dưới sự áp tải của lính, qua các đường kiệt đều và hẹp của làng
Kim Long, cha Đắc Lộ rảo nhanh qua họ Kim Long lần cuối. Các giáo
dân th́ nhà gọi nhà, tranh nhau chạy cho kịp tiễn đưa. “Họ t́m cách
để giữ tôi, để nghe tôi nói lần cuối cùng và tôi đă kêu biệt ly,
giọt nước mắt tôi ḥa lẫn với giọt nước mắt họ”(Dẫn lại lời trích
của L. Cadière, bđd, tr. 227).
Được biết lúc bấy giờ Kim Long như là một “thành phố lớn”, dân cư
đông đúc với các làng ở sát đó là Phú Xuân, Vạn Xuân, Xuân Ḥa, An
Ninh. Chúa đến đâu, quan lại, binh lính đến đó, kể cả gia đ́nh của
họ và những người buôn bán. Cha Đắc Lộ nói là sáu ngàn ngự binh.
Điều này cho phép h́nh dung cảnh nhốn nháo làng Kim Long lúc bấy giờ
khi được tin cha Đắc Lộ bị trục xuất.
Đặc biệt qua bài viết trên của cha Cadière, và những lời dẫn trực
tiếp từ “Hành Tŕnh và Truyền Giáo” của cha Đắc Lộ, một họ đạo Kim
Long được họa ra, dù đại cương, mà không khác mấy ngày nay. Vẫn các
con đường đất nhỏ, chạy ngang dọc, nhỏ mà đẹp như bàn cờ. Nổi bật ở
đây là t́nh cảm quyến luyến của giáo dân Kim Long với vị thừa sai
Đắc Lộ. Cảnh kêu la, gào khóc, cảnh lội nước, chèo đ̣ đi theo. Người
Việt Nam có câu: “Có bề trong mới ra bề ngoài”. Bề trong ở đây là
đức tin, nh́n nhận linh mục là một Đức Kitô khác, là ḷng biết ơn
đối với vị thừa sai đem ánh sáng Phúc Âm và sự cứu rổi đến cho họ.
Linh mục Đắc Lộ th́ quả xứng đáng nhận những t́nh cảm biết ơn này.
Sau khi cha Đắc Lộ rời Đàng Trong, hai cha Rocca và cha Saccano
đến kinh đô trong ba ngày và rửa tội được 60 người. Đúng là người
gieo kẻ gặt. Cha Đắc Lộ đă chuẩn bị tâm hồn họ như bác nông dân sửa
soạn đất trồng trọt. Hai vị sau là những người đến thừa hưởng hoa
quả thiêng liêng.
III. Nhà Nguyễn, ông Văn Nết (1606-1656) và giáo xứ Kim Long.
Ông Văn Nết (1606-1656) là quản gia của bà Minh Đức và theo Cha
Đắc Lộ cho biết th́ ông được ngài rửa tội trong lần đầu trở lại Việt
Nam (1626). Lúc bà Minh Đức qua đời (1648) th́ ông đă dùng nhà ḿnh
để hội họp giáo dân đọc kinh và học kinh bổn. Bị tố cáo với quan
trên, ông bị soát nhà và bị bắt v́ chứa đồ đạo. Ông bị điệu ra ṭa,
bị buộc bỏ đạo, nhưng ông vẫn một ḷng trung thành giữ đạo. Sau cùng,
ông bị chúa Hiền vương Nguyễn Phúc Tần (1648-1687) lên án trảm (chém)
(1656).
Ông Văn Nết là người Trà Bát (Quảng Trị), không phải là người Kim
Long. Nhưng ông đă vào đây cùng với bà Minh Đức, chia sẻ đức tin với
chủ ḿnh và trải qua phần c̣n lại cuộc đời ở đất Kim Long. Trong đời
sống đạo, ông đă xem Kim Long là quê hương ḿnh và đă chết ở vùng
đất cố đô. Ông xứng đáng được giáo dân Kim Long xem là người cùng
ruột thịt, hơn nữa là người chia sẻ cùng một gia sản thiêng liêng,
đạo đức.
Hiện tại ở họ Kim Long có một số giáo dân có họ Văn. Có thể những
người này là hậu duệ của vị thánh tử đạo Văn Nết nói trên (?).
IV. Từ Đại Phong Đến Kim Long.
Năm 1642, cha Đắc Lộ ra kẻ Đay (Đại Phong) truyền giáo. Có ông
Augustinô, ông Phaolô và con trai ông theo đạo. Việc trở lại đạo của
các ông khiến làng thù ghét. Sau cùng các ông buộc ḷng di cư vào
Kim Long. Nhờ hay chữ, hai cha con ông Phaolô mở trường dạy học và
dạy giáo lư. Hôm nọ, chúa Thượng có việc đi ngang qua lớp, nhận ra
người quen và cân nhắc ông làm Xá Sai (Cơ quan tư pháp). Đúng là hữu
duyên thiên lư ngộ trong đó có sự ngộ của tri kỷ gặp tri âm. Nhưng
trên cả, là việc an bài của Thiên Chúa. Năm 1647 ra kinh đô, hai cha
Rocca và Saccano có gặp quan Phaolô mà các ngài gọi là quan sư phó
dạy các con chúa. Ông đang đứng đầu họ Kim Long. Có thể ông Phaolô
Đại Phong và quan Phaolô sư phó làm câu họ là một (?).
Nói theo Tin Mừng, ngày nào có lo lắng của ngày đó, đừng quá lo
về ngày mai v́ có Thiên Chúa lo thay cho ḿnh. H́nh ảnh ba giáo dân
Đại Phong rời nơi chôn nhau cắt rốn, vào nơi đất khách quê người, mà
ḷng tin tưởng, phó thác nơi Thiên Chúa là những h́nh ảnh sống động
về Đức Tin này.
V. Giáo xứ Kim Long và các cha Phan Sinh.
Ngày 15/02/1646, có vụ đắm tàu ở Đà Nẵng trên đó có hai cha Phan
Sinh (Tây Ban Nha) và bốn nữ tu ḍng kín Clara. Các vị phải trú tại
Cửa Hàn, chúa Thượng được tin và cho mời ra kinh đô Kim Long và ở
lại 10 ngày. Trong thời gian này hai cha tranh thủ thăm giáo dân và
ban các phép bí tính – Từ ngày cha Đắc Lộ rời xứ Nam (1645). Gần một
năm trời, nay lại có linh mục – các cha và chị được chúa tiếp đăi
nồng hậu, nay lại có yến tiệc và cho các ca viên nữ múa giúp vui. Để
đáp lễ, các người Tây Ban Nha cũng múa kiếm, gọi là giao lưu trao
đổi. Chúa xem, và đem ḷng sợ và nói với ông Hoàng Khê, con bà Minh
Đức, về việc quen biết người ngoại quốc và học được tài năng họ v́
bà Minh Đức có đạo và các thừa sai nước ngoài thường ghé nhà bà. V́
lời nhận xét này, ông Hoàng Khê đă cho phóng hỏa nhà nguyện bà Minh
Đức để chúa tin ḿnh như nói trên. Họ Kim Long vui chưa trọn th́ đă
buồn. Và nỗi buồn c̣n sâu đậm hơn, thiếu cha, không có nhà thờ.
Nhưng sống đạo là biết vượt qua. Giáo dân Kim Long được mời gọi để
sống kinh nghiệm vượt qua này. Đừng quá chấp mà sẵn sàng từ bỏ. Phải
thấy đời qua những cái vô thường.
VI. Giáo dân Kim Long làm thánh.

Những người nào đến viếng họ Kim Long sẽ thấy ở phía tay phải có
bia kỷ niệm đệ I bách chu niên[4] (1861-1961) mừng hai thánh tử đạo
người Kim Long: kim-long (4)thánh Gioan Đoàn Trinh Hoan (linh mục)
và thánh Anrê Trần Văn Trông (giáo dân), do cha Trần Văn Dụ dựng.
Ngoài ra c̣n có thêm thánh Emmanuel Nguyễn Văn Triệu cũng chịu tử
đạo.
Được biết thánh Gioan Đoàn Trinh Hoan (1798-1861) thu phong linh
mục năm 1836, ngài có mặt lo mục vụ tại các địa điểm núi hẻo lánh,
như Kẻ Sơn (Quảng B́nh), Bái Trời (Quảng Trị), ngài bị bắt lúc đến
dâng lễ tại Sáo Bùn (Đồng Hới) và bị xử trảm ngày 25/05/1861. Đức
Thánh Cha Pio X phong Chân Phước ngày 02/05/1909 và Đức Thánh Cha
Gioan Phaolô II phong Hiển Thánh ngày 19/06/1988.
Thánh Anrê Trần Văn Trông (1814-1835) có cha mất sớm, phải bỏ dở
việc học và qua Thợ Đúc làm thợ dệt năm mới 15 tuổi. Năm 20 tuổi,
nhập ngũ. Tháng 11/1834, có lệnh binh sĩ Công giáo phải tŕnh diện.
Anrê Trông và 12 bạn đồng đội ra mắt quan. Họ bị buộc đạp Thánh giá,
bị tra tấn bỏ đạo. Lần lượt các bạn đều bỏ đạo, chỉ c̣n Anrê Trông.
Ngày 28/11/1835, thánh nhân được phúc tử đạo. kim-long (5)Ngày
27/05/1900, Đức Thánh Cha Lêô XIII suy tôn ngài lên bậc Chân Phước
và ngày 19/06/1988, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II tôn vinh hiển
thánh tại Roma.
Emmanuel Nguyễn Văn Triệu (1756 – 1798) có cha là người Thợ Đúc,
mẹ là người Kim Long, nhưng mồ côi cha từ nhỏ, năm 15 tuổi gia nhập
quân đội và theo chúa của ḿnh ra Thăng Long. Sau 15 năm binh nghiệp,
Emmanuel Triệu giă từ vũ khí và dấn thân phục vụ Nước Trời bằng cuộc
đời tận hiến. Năm 1793 tuổi, Emmanuel Triệu trở thành một linh mục
của giáo phận Đông Đàng Ngoài. Sau nhiều năm sống ở đất Bắc, v́
thương nhớ mẹ già ở quê nhà, cha Triệu về thăm mẹ ở khu Thợ Đúc, Phú
Xuân (Huế) th́ gặp phải thời gian bắt bớ đạo Chúa của nhà Tây Sơn,
cha đă bị bắt và bị chém đầu v́ đạo Chúa tại Băi Dâu ngày
17/09/1798. Đức Lêo XIII suy tôn Chân Phước cho cha Emmanuel Nguyễn
Văn Triệu ngày 27/05/1900. Ngày 19/06/1988, Đức Gioan Phaolô II suy
tôn ngài lên hàng Hiển thánh.

Nh́n kim-long (11) ngắm các thánh nhân tử đạo và đọc lời phúng của
linh mục Sảng Đ́nh Nguyễn Văn Thích, khách viếng không khỏi suy nghĩ
về việc sống đạo mà xin các ngài cầu bàu:
Gương tử đạo thành danh vạn cổ.
Hai anh hùng[5] liệt tổ hiển vang
Nguyện xin từ chốn thiên đàng
Đoái nh́n con cái giáo đoàn Kim Long.
VII. Thánh lễ tạ ơn và bác gánh nước thuê chủ lễ.
Hết bĩ cực đến thái lai. Vũ trụ thiên nhiên là vậy. Tôn giáo cũng
thế.
Năm 1862 ḥa ước Nhâm Tuất ra đời[6], nhưng đến tháng 03/1863,
gần một năm sau, Đức Cha Sohier (B́nh) mới từ Kẻ Sen (Quảng B́nh)
vào kinh đô, và ra mắt với giáo dân và triều đ́nh Tự Đức lúc bấy giờ.
Sau đó ngài tổ chức lễ tạ ơn long trọng tại nhà thờ Kim Long. Nhưng
ngài chỉ dự lễ và ban cho cha Martino Nguyễn Văn Thanh vinh dự chủ
lễ. Trong đoàn người dự lễ, có các quan lại và dân chúng. Có người
phát hiện ra cha Thanh là bác gánh nước thuê chợ Đông Ba, cải trang
để giúp đỡ giáo dân bị giữ tại trại giam Thượng Tứ đến Bạch Hổ thời
Phân Sáp (1981-1962). Có thể giáo dân Kim Long bị giữ tại đây.
Trong hoàn cảnh bĩ cực của đạo, giáo dân th́ bị tập trung trại
giam, chủ chăn th́ đi trốn, có hiện diện th́ cũng cải trong giả dạng,
tưởng chừng đạo sắp bị tiêu diệt. Nhưng Thiên Chúa vẫn ǵn giữ.
Trắng tay, họ chỉ c̣n Đức Tin. Khắp giáo phận, mỗi giáo xứ lại hiện
ra như một góc địa đàng mà họ Kim Long là một. Thật là một lễ tạ ơn
đặc biệt cảm động đối với riêng họ Kim Long và chung cho giáo phận.
VIII. Giáo xứ Kim Long và Ṭa giám mục đầu tiên giáo phận Huế.

Viết về sự ra đời giáo phận Huế, linh mục Stanislaô Nguyễn Văn
Ngọc và Giuse Nguyễn Văn Hội cho biết: “Theo sắc lệnh của Ṭa Thánh
kư ngày 27/08/1850, giải đất từ đèo Hải Vân đến sông Gianh, gồm 3
tỉnh: Thừa Thiên, tgmhueQuảng Trị và một phần lớn tỉnh Quảng B́nh,
được thành lập một giáo phận mới mang tên đầu hết là giáo phận Bắc
Đàng Trong (hay giáo phận Đàng Trong bên Bắc) tức là giáo phận Huế
ngày nay. Giáo phận được đặt dưới quyền Đức cha phó nay lên chính là
Đức cha Pellerin, tục gọi là Phan”. (St. Nguyễn Văn Ngọc và Giuse
Nguyễn Văn Hội, Lịch sử giáo phận Huế, bản đánh máy chữ, tập 2,
1994, tr 41-42).
Trong thực tế, lúc bấy giờ Đức cha Pellerin đang ở Di Loan và ṭa
giám mục chính thức cũng chưa có v́ ngày 30/05/1851 vua Tự Đức ra
sắc chỉ công khai cấm đạo. Đề cập lần cấm đạo lần thứ hai này, Trần
Trọng Kim nhận xét: “Đến năm Tân Hợi (1851), là năm Tự Đức thứ 4,
lại có dụ ra cấm đạo. Lần này cấm nghiệt hơn trước và có mấy giáo sĩ
ngoại quốc phải giết. Sức đă không đủ giữ nước mà lại cứ làm điều
tàn ác. Đă không cho người ngoại quốc buôn bán, lại đem làm tội
những người đi giảng đạo, bởi thế cho nên Pháp và nước Iphanho[7]
mới nhân cớ ấy mà đánh nước ta vậy. (Trần Trọng Kim, Việt Nam sử
lược, in lần thứ 6, Tân Việt, Sài G̣n, 1958 tr 477).
T́nh h́nh ngày càng khó khăn, việc đi lại của Đức cha thường
xuyên bị theo dơi. Sau cùng, thấy quá bế tắc, ngài đă rời khỏi địa
phận vào tháng 10 năm 1856 và qua đời tại Pinăng[8] ngày 13/09/1862.
Đức cha chính Pellerin đă ra sống ở nước ngoài, mọi trách nhiệm chủ
chăn đều do Đức cha phó Sohier (B́nh) đảm nhận. Ngài cũng vất vả
không kém, có thể nói c̣n cơ cực hơn nhiều. Suốt thời gian bắt đạo,
ngài lẩn trốn ở hai họ Kẻ Sen, Kẻ Bàng, phần lớn ở trong rừng núi.
Đến tháng 03/1863, khi ḥa ước Bonard kư kết[9], Đức cha phó
Sohier nay lên chính, mới rời Kẻ Sen vào Kinh đô Huế và đặt Ṭa giám
mục tại giáo xứ Kim Long. Như vậy, sau 13 năm thành lặp (1850-1863),
giáo phận Huế lần đầu tiên có Ṭa giám mục ổn định và công khai. Và
cũng tại Ṭa giám mục này diễn ra cuộc cấm pḥng lịch sử đầu tiên
cho các linh mục. Nhà thờ Kim Long được chọn làm Chính Ṭa.
Khoảng năm 1890, Đức cha Caspar (Lộc) di chuyển Ṭa giám mục từ
Kim Long qua Phú Xuân, cũng không cách xa ṭa cũ bao nhiêu. Nhưng
ṭa mới tiện lợi về hành chánh và giao dịch. Hiện trong khuôn viêng
Ḍng Nữ Phú Xuân c̣n có nhà nguyện như di tích của Ṭa giáo mục Huế
từng một thời đóng ở đây. Nay nhà nguyện này là pḥng truyền thống
của Ḍng.
Năm 1908, Đức cha Caspar từ chức giám mục. Ṭa thánh chọn cha
Allys lên thay thế (ngày 02 tháng 05 năm 1908). Đức tân giám mục đă
nhờ cụ Nguyễn Hữu Bài mua đất gần cầu Phủ Cam và cho dời Ṭa giám
mục về ở đây, và nay vẫn c̣n, và lấy nhà thờ Phủ Cam làm Chánh Ṭa.
Trong gần nửa thế kỷ (1863-1908), Ṭa giám mục đầu tiên của giáo
phận Huế đă tồn tại trên đất giáo xứ Kim Long, đă gắn chặt với đời
sống họ đạo và giáo dân Kim Long.
IX. Hai lễ truyền chức
Được biết sau năm 1863, lúc trở về kinh đô Đức cha Sohier chọn
giáo xứ Kim Long lập Ṭa giám mục (1863-1908). Nay di tích c̣n lại
là mảnh vườn với hai cột trụ chơ vơ và tên trường mang tên ngài
Trường Sohier Kim Long do ḍng Con Đức Mẹ Vô Nhiễm lập năm 1939. Hai
năm sau (1864), Đức cha tổ chức cấm pḥng cho các linh mục giáo phận,
cũng là dịp nắm lại số linh mục, củng cố đời sống thiêng liêng cho
các vị. Lúc kết thúc, Đức cha truyền chức linh mục cho thầy Hồ Đ́nh
Tính, con thánh Hồ Đ́nh Hy. Đến dự lễ có một số quan lại trong triều
từng là bạn với thánh Micae Hy. Con vị thánh mà nhận chức thánh,
thật đậm đà ư nghĩa. Đây là lễ truyền chức linh mục lần đầu tiên tại
Kim Long. Nếu trong đời sống vật chất có sự di truyền th́ có thể nói
có một sự di truyền về tôn giáo hay không. Chắc những giáo dân Kim
Long dự lễ hôm đó nghĩ rằng có.
Ngày 12/05/1878, họ Kim Long lại có một lễ truyền chức khác: Lễ
phong chức giám mục cho cha Pontivane (1863-1879).
Một lễ truyền chức là một ơn ban, không những cho vị được tuyển
chọn mà cho cả cộng đoàn v́ cùng chia sẻ một ḍng tư tế. Họ Kim Long
lại được hưởng hồng ân truyền chức thánh này một lần nữa. Đặc biệt
trước đó năm 1875, vua Tự Đức ban sắc dụ băi bỏ lệnh bắt đạo và Đức
cha Sohier đă đọc sắc dụ này tại nhà thờ Kim Long (11/10/1875).
X. Giáo xứ Kim Long và t́nh huynh đệ Kitô.
Trong thời gian Văn Thân, có một số họ đạo Quảng Trị bị tấn công
và đốt phá, họ Kẻ Văn cũng lâm vào t́nh trạng trên. Sau lần tấn công
Văn Thân (07/09/1885) linh mục Bùi Văn Tuyển dẫn một số giáo dân
chạy vào Huế và ngụ lại họ Kim Long cạnh ṭa giám mục hơn cả năm
trời. Trong cơn đạo nạn, giáo dân Kim Long đă nhường nhà, nhường đất
cho anh em gặp khó khăn. Đức cha Caspar (Lộc) cũng kêu gọi toàn giáo
phận giúp đỡ. Ngoài ra do di tản chậm, lại bị đuổi, một số giáo dân
Kẻ Văn khác đă bị hại.
Người ta thường nói: đất lành chim đậu. Cũng tại họ Kim Long,
linh mục Lê Văn Huân đưa 400 giáo dân Bố Liêu và 10 nữ tu Mến Thánh
Giá vào cửa biển Thuận An rồi lên định cư ở đây (Jabouille, Một
trang huyết lệ, nxb Trung Ḥa, Hà Nội, 1941 tr. 36-37).
Lời chúc phúc Tin Mừng như vang lên ở đây: Phúc người cho kẻ độ
nhà. Giáo dân Kim Long đă có hai lần độ này, độ nhà và độ đất. Theo
cố linh mục Phaolô Lê Văn Đẩu, người Kim Long xưa dinh hơn cả dinh,
ăn nói nhẹ nhàng và có một phong cách, sống đạo đặc biệt. Giáo dân
Kim Long hiện tại cũng đang chia sẻ nếp sống này. Không ồn ào mà sâu
lắng. Về đời cũng như đạo.
XI. Giáo xứ Kim Long sống đạo.
Từ thành lập giáo xứ đến nay (1623-2013), không tính các vị thừa
sai lui tới kinh đô Kim Long để truyền giáo, giáo xứ Kim Long được
các linh mục sau chăm lo mục vụ:
Antôn Nguyễn Hữu Thơ (1867-1873)
Barthélemy (Mỹ) (1880-1889)
Giuse Bùi Văn Tuyển (1889-1904)
Dangelzer (Đăng) (1891-1904)
Laffite (Phi) (1905-1919)
Phaolô Vơ Văn Thời (1904-1927)
Trương Đ́nh Điểm (1924-1931)
Etchebarne (Chế) (1930-1931)
Matthêô Đỗ Khắc Mỹ (1931-1937)
GB. Nguyễn Văn Hân (1937-1944)
Dancette (B́nh) (1944-1946)
Giuse Maria Nguyễn Văn Thích (1946-1957)
Tôma Trần Văn Dụ (1957-1962)
GB. Hồ Đắc Liên (1962-1964)
Đức cha Urrutia (Thi) (1964-1966)
Tôma Lê Văn Thiện (1966-1973)
FX. Trần Văn Cầm (1973-1975)
Augustin Hồ Văn Quư (1975-1977)
Giacôbê Lê Văn Ngọc (1977-1983)
Phaolô Lê Văn Đẩu (1983-1996)
Louis Nguyễn Văn Bính (1996-2000)
Batôlômêô Nguyễn Quang Anh (2000 – 2005)
Giuse Hồ Thứ (2005 – 2008)
Micae Nguyễn Hữu Đức (2008 – 2013)
Phêrô Vơ Xuân Tiến (17/02/2013 – …)
Với bề dày lịch sử của ḿnh, giáo xứ đă xây dựng được một truyền
thống đức tin vững chắc khó ḷng lay chuyển được, và đến ngày các vị
anh hùng đổ máu v́ đạo Chúa th́ truyền thống mà giáo xứ đă ôm lấy
trong ḿnh đó trở nên mạnh mẽ và sống động không ǵ có thể làm lu mờ.
Tiếp nối truyền thống đức tin của tiền nhân, những người con của
giáo xứ vẫn tiếp tục tận hiến cho đạo Chúa:
Stt |
Tên thánh – Họ và Tên |
Năm sinh |
Linh mục |
Qua đời |
Ghi chú |
1 |
Emmanuel Nguyễn Văn Triệu |
1758 |
1972 |
1798 |
Thánh tử đạo |
2 |
Gioan Đoàn Trinh Hoan |
1798 |
1836 |
1861 |
Thánh tử đạo |
3 |
Kiết |
|
1843 |
|
|
4 |
Anrê Nguyễn Phước Nghi |
1799 |
1843 |
1975 |
|
5 |
Gioan Đoàn Trinh Khoan |
1829 |
1863 |
1885 |
|
6 |
P. Xavie Nguyễn Hữu Tân |
1854 |
1889 |
1941 |
|
7 |
Gioan B. Ngô Văn Học |
1860 |
1892 |
1932 |
|
8 |
Gioan Lê Văn Dưỡng |
1862 |
1894 |
1917 |
|
9 |
Giuse Nguyễn Xuân Cảnh |
1872 |
1902 |
1922 |
|
10 |
Gioan Nguyễn Văn Chất |
1882 |
1908 |
1958 |
|
11 |
Gioan B. Lê Văn Tài |
1877 |
1908 |
1930 |
|
12 |
Anrê Huỳnh Văn Ấm |
1879 |
1909 |
1945 |
|
13 |
Gioan B. Huỳnh Viết Chương |
1883 |
1912 |
1918 |
|
14 |
Batôlômêô Nguyễn Văn Khâm |
1881 |
1912 |
1962 |
|
15 |
Phaolô Lê Quang Tuyến |
1881 |
1912 |
1960 |
|
16 |
P. Xavie Bùi Quang Ninh |
1886 |
1913 |
1975 |
|
17 |
Tađêô Nguyễn Văn Tin |
1889 |
1920 |
1963 |
|
18 |
Louis Nguyễn Văn Hoài |
1892 |
1922 |
1927 |
|
19 |
Phêrô Nguyễn Văn Hiến |
1894 |
1924 |
1949 |
|
20 |
Phêrô Nguyễn Văn Lành |
1893 |
1926 |
1936 |
|
21 |
Tađêô Hồ Bảo Huỳnh |
1896 |
1928 |
1982 |
|
22 |
Tôma Trần Văn Sâm |
1903 |
1932 |
1941 |
|
23 |
Phaolô Ngô Văn Triệu |
1909 |
1939 |
1991 |
|
24 |
Tađêô Trần Văn Tri |
1912 |
1943 |
1970 |
|
25 |
Bênêđictô Hoàng Lượng |
1915 |
1945 |
1991 |
|
26 |
Phaolô Nguyễn Văn Cơ |
1916 |
1945 |
1993 |
|
27 |
Giuse Ngô Văn Trọng |
1916 |
1946 |
2009 |
|
28 |
Stêphanô Nguyễn Tín |
1920 |
1949 |
2012 |
Linh mục tu sĩ DCCT |
29 |
Phêrô Baotixita Đỗ Long Bộ |
1921 |
1950 |
2009 |
Linh mục tu sĩ ḍng Anh Em Hèn Mọn |
30 |
Emmanuel Nguyễn Vinh Gioang |
1933 |
1959 |
|
Hưu dưỡng tại nhà chung GP Huế |
31 |
Augustino Hồ Văn Quư |
1939 |
1963 |
|
Quản xứ Diên Sanh |
32 |
Gioan Nguyễn Lợi |
1938 |
1967 |
|
Phục vụ tại Canada |
33 |
Gioan B. Lê Quang Quư |
1946 |
1975 |
|
Quản xứ Trí Bưu |
34 |
Hiêrônimô Nguyễn Văn Tâm |
1945 |
1978 |
|
Linh mục đan sĩ ḍng Biển Đức |
35 |
Micae Hy Nguyễn Văn Châu |
1928 |
1994 |
|
Linh mục tu sĩ ḍng Thánh Tâm Huế |
36 |
Inhaxiô Lê Quang Ḥa |
1971 |
2002 |
|
Quản xứ Nhất Đông |
37 |
P. Xavie Lê Quang Hưng |
1962 |
2003 |
|
Linh mục tu sĩ ḍng Đa Minh Hoa Kỳ |
38 |
Giuse Maria Hồ Sĩ Hiếu Trung |
1980 |
2012 |
|
Phó xứ Phủ Cam |
Trải qua bao thế kỷ, giáo xứ Kim Long vẫn c̣n đó với:
Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu (Thu chí – Nguyễn Du)
(Tạm dịch: Mănh nguyệt chiếu Hương giang
Buồn kim cổ xốn xang)
Và với
Vạn chướng như bồn nhiễu lục điều
Trường giang như kiếm lập thanh thiên.
(Hiểu quá Hương Giang – Cao Bá Quát)
(Tạm dịch: Đồng ruộng tươi non sông núi chạy quanh,
Sông dài như kiếm dựng trời thanh.)
Lê Xuân Hiến sưu tập, cập nhật và tŕnh bày
[1] Phần lịch sử giáo xứ Kim Long được chúng tôi lấy lại từ cuốn
« Lược sử các giáo xứ » của Tổng Giáo Phận Huế và cập nhật thêm.
Trong phần viết về giáo xứ Kim Long, tác giả c̣n dùng tên gọi giáo
xứ Xuân Long, nhưng không cho thấy tên này xuất hiện khi nào và tại
sao. Nay chúng tôi chỉ dùng lại một tên duy nhất là giáo xứ Kim
Long.
[2] Francisco De Pina (1585 – ?) là một linh mục ḍng Tên người
Bồ Đào Nha, đến truyền giáo tại Đàng Trong vào năm 1617. Cha là
người đầu tiên ghi âm tiếng Việt bằng mẫu tự Latin, tức chữ quốc ngữ
bây giờ.
[3] Alexandre de Rhodes, phiên âm tiếng Việt là Đắc Lộ (1591 –
1660), một linh mục ḍng Tên người Pháp, đến truyền giáo ở nước ta
năm 1625(?).
[4] Bia này được cụ Tôn Thất Sa kiến trúc và được cha Tôma Trần
Văn Dụ cho xây dựng năm 1961. Trên bia cha Dụ cũng đă cho khắc bài
thơ của cha Giuse Maria Nguyễn Văn Thích kính phụng.
[5] “Hai anh hùng”: Lúc viết bài này, giáo xứ Kim Long chỉ xem
thánh Gioan Hoan và Anrê Trông là những vị tử đạo của giáo xứ, không
có thánh Emmanuel Triệu.
[6] Nhà Nguyễn dưới thới vua Tự Đức đă kư ḥa ước Nhâm Tuất
05/06/1962 với Pháp và Tây Ban Nha (lúc đó đă chiếm được 4 tỉnh Nam
Kỳ) để họ có thể rănh tay đối phó với phong trào nhân dân khởi nghĩa
ở Trung Kỳ và Bắc Kỳ. Trong ḥa ước có điều khoản cho phép tự do
truyền đạo Gia Tô (đạo Kitô) và băi bỏ lệnh cấm đạo trước đây. Ḥa
ước này c̣n có tên gọi là ḥa ước Bonard, tên bị tướng đứng đầu quân
đội Pháp lúc đó tại Nam Kỳ.
[7] Nước I-pha-nho chính là nước Tây Ban Nha.
[8] Một vùng thuộc nước Malaysia.
[9] Đây là lúc tướng Bonard đưa ḥa ước ra Huế cho vua Tự Đức kư
vào. Trước đó, ḥa ước đă được mang sang Pháp cho vua Napoleon III
kư.
Nguồn :
http://gxkimlong.wordpress.com/
|